SHIRAISHI KAGEYUKI
“Anh ta không biết cách làm sao để làm thân với người khác. Anh ta còn không nghĩ là mình đã làm sai điều gì cơ. Một tên vụng về.”, đó là những gì mà Yanagi đã nói về anh ta.
Shiraishi Kageyuki, 29 tuổi, chủ nhiệm Ban hộ trợ cơ động, là một người yêu thích mèo, có tài năng nhưng lại kỳ quặc.
Phải, “kỳ quặc”, đó là từ đầu tiên khi bạn nhìn thấy anh ta.
Sở hữu ngoại hình điển trai, cao 1m86 với mái tóc vàng óng ả cùng đôi mắt màu xanh sâu hút thế nhưng đôi tai mèo màu đen trên tóc hay chiếc huy hiệu mèo trên cà vạt của anh ta sẽ khiến bạn nghĩ lại trước khi tiếp cận ảnh. Thoạt nhìn từ ấn tượng ban đầu và cách nói chuyện “thèm đòn” với tông giọng nhấn nhả linh hoạt, chắc chắn bạn sẽ không muốn dây vào ảnh đâu. Và đương nhiên, như bao người khác, tôi cũng không muốn dính đến anh ta. Thế nhưng “hồn lỡ sa vào đôi mắt em”, phải, chỉ một ánh mắt, ta say cả đời.
Chỉ tiêu ngay từ đầu khi gặp anh- Shiraishi Kageyuki là chắc chắn, tôi sẽ không quá để tâm vào anh, chỉ chơi qua route anh để đủ điều kiện chơi route của Yanagi. Tôi biết tâm lí mình không đủ mạnh để hiểu anh, để thật lòng chạm vào trái tim của anh. Tất cả mọi chuyện sẽ đi theo đúng kế hoạch của nó, nếu như một ngày tôi không nhìn vào đôi mắt đó.
Rõ ràng nụ cười trên môi anh rất nhẹ nhàng, vui vẻ, thế nhưng tại sao đôi mắt anh lại buồn thế kia. Tôi không hiểu, càng nhìn vào đôi mắt đó, tôi càng muốn hiểu thêm về anh, càng muốn đến gần anh. Giây phút đấy, tôi chỉ cảm thấy, Shiraishi Kageyuki thật sự rất thú vị. Tôi đến với anh với tâm lí sợ hãi cái kết của ảnh. Ngay từ đầu tôi đã biết, anh là gián điệp của Adonis, người đã đặt bức thư vào văn phòng thám tử, người đã bắt đầu mọi chuyện.
Tôi cũng biết chắc chắn cái kết của anh sẽ không ngọt ngào, thế nhưng tôi vẫn muốn thử, thử thật lòng hiểu anh. Và quả đúng không hổ danh Shiraishi Kageyuki, người có thể làm người ta tức đến chết. Bạn đeo trên mình chiếc vòng cổ? Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết? Nhưng đó là việc của bạn, không phải việc của anh ta. Tất cả những gì anh ta quan tâm là chiếc vòng và phản ứng của bạn. Anh ta thích quan sát bạn, thích phân tích bạn, tò mò về bạn vì chỉ đơn giản bạn là nạn nhân duy nhất của Adonis mà không bị giết, thậm chí còn đeo trên mình chiếc vòng cổ quyết định mọi chuyện.
Đó là tất cả những gì anh ta quan tâm. Bạn như thể một con búp bê, một món đồ chơi mà anh ta mới kiếm được. Tôi thật sự rất sợ những người như anh ta, nó làm tôi cảm giác như mình đang bị đùa bỡn, kể cả được quan tâm, chăm sóc, tôi cũng tự hỏi đó có phải là điều thật lòng hay không. Thế nhưng, thật ra anh ta đâu tệ như tôi nghĩ. Anh ta là một kẻ ăn nói khó nghe, thô lỗ, lại còn không nhớ nổi tên người khác, thậm chí mỗi ngày đều chọc điên đồng nghiệp của mình. Thô lỗ là thế, khó nghe là thế nhưng thực chất anh ta không phải như thế.
Anh ta như một đứa trẻ đội lốt một chàng trai cao 1m86 vậy. Suốt ngày mỉa mai, bới móc người khác nhưng từ sâu thẳm bên trong anh cũng là một người rất dịu dàng, rất tử tế, chỉ là sự vụng về của anh đã che khuất đi điều đó mà thôi. Ban đầu, khi anh đối xử tốt với Ichika, tôi thật sự băn khoăn. Tôi không biết anh đối xử tốt với cô ấy là thật lòng hay chỉ vì nhiệm vụ. Thế nhưng cuối cùng, mọi cảm xúc của anh đã chạm đến tôi. Đúng là anh tiếp cận, quan tâm cô vì nhiệm vụ nhưng điều đó không có nghĩa tất cả là giả dối.
Khoảnh khắc anh cất tiếng gọi “Ichika- chan”, khoảnh khắc anh chấp nhận cô, cũng là khoảnh khắc tim tôi lỡ một nhịp. Vẫn là giọng điệu thèm đòn đó, vẫn là tông giọng nhấn nhả linh hoạt đó nhưng cớ sao giờ nó ngọt ngào đến thế. Thậm chí, anh còn cố gắng lựa chọn món quà mà anh nghĩ cô sẽ thích. Sự băn khoăn, lo lắng trên nét mặt anh đã giúp tôi khẳng định sự quan tâm đó không phải lừa dối. Và quả thật, Yanagi nói không sai, anh rất vụng về. Anh và Yanagi đều sàn sàn tuổi nhau nhưng hai người khác nhau hoàn toàn. Yanagi như một người cha của cả team, lo lắng, chu toàn cho mọi người, vừa giỏi giang lại vừa đảm đang, việc nấu một bữa cơm không những đảm bảo dinh dưỡng mà còn ngon miệng không làm khó được anh. Còn Shiraishi thì sao, anh ta thật sự rất rất rất vụng về. Không chỉ về cách ăn nói mà còn về mấy việc nội trợ như nấu ăn, anh đều làm không nổi.
Nhưng sự vụng về đó lại chính là nét dễ thương của anh, nó làm nên con người anh. Anh ta như một đứa trẻ vậy, nghĩ gì nói đó, tò mò suốt ngày, tay chân loạn xạ. Thế nhưng anh vẫn cố gắng để làm bạn vui, kể cả không biết nấu ăn, anh vẫn vào bếp, cố làm món mà Ichika thích. Tôi chỉ tiếc, giá như anh có thể lớn lên ở một nơi ấm áp hơn, giá như anh không phải chịu sự tẩy não của Zero, giá như chúng tôi có thể có một cái kết tốt hơn. Nhưng mà nếu thế thì đó đâu còn là Shiraishi mà tôi yêu, thậm chí có khi tôi còn không gặp được anh.
Tôi thích cái cách Ichika tiến vào tim anh, từ từ và nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyết liệt. Mỗi khi tôi nghĩ mọi chuyện đến đây là hết rồi, cô lại tiến lên, kéo anh về phía mình. Dần dần Shiraishi thật sự đã biết, thế nào là yêu. Cô trao cho anh, một người từng không có cảm xúc, những tình cảm chân thành nhất của bản thân và từ từ khiến anh thay đổi. Từ một người chẳng quan tâm đến những thứ xung quanh lại ao ước được ở cạnh cô, ăn bữa cơm cô nấu, cùng nắm tay cô về nhà. Khi bắt đầu chơi route Shiraishi tôi không bao giờ tưởng tượng được cảnh anh lôi xềnh xệch Ichika về nhà, cố gắng làm món cô thích, cố gắng làm cô vui.
Anh đã thay đổi rồi, anh thật sự khác xưa rồi, giờ nhìn anh chẳng khác gì một chàng trai bình thường đang hạnh phúc bên người mình yêu, không phải là số 14 gì cả mà là Shiraishi Kageyuki, là anh. Từ một số 14 chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Zero thành một Shiraishi sẵn sàng chống lại Zero, lấy lại tự do cho cô. Và đương nhiên, sau tất cả mọi chuyện điều mà tôi ấn tượng nhất ở anh, vẫn chưa từng thay đổi, đó là ánh mắt.
Khi Ichika mở mắt ra nhìn anh, hỏi ảnh là ai, lúc đó, tim tôi thắt lại. Ánh mắt của anh lúc đó vừa dịu dàng, vừa mang nỗi buồn da diết. Ánh mắt đó thật sự rất âu yếm, nó mang nặng tình cảm mà anh dành cho cô, nhưng khi nhìn vào đó, tôi chỉ thấy đau lòng. Nhưng tất cả chưa phải kết thúc, Ichika vẫn luôn đợi anh, tôi vẫn luôn đợi anh, dù là bao lâu đi chăng nữa, chúng tôi đều sẽ ở cạnh anh. Kết thúc route, như bao người khác thôi, 3h sáng tôi ngồi khóc mếu máo trong phòng. Nhưng cũng nhờ đó tôi nhận ra, lần này khác so với mọi lần tôi chơi otome game, đây là lần đầu tiên, tôi thật sự hòa mình cùng nữ chính, cùng yêu anh như cô.
Phải, tôi thật sự rất yêu anh, Shiraishi Kageyuki.
mình đồng tình với quan điểm này. Lúc đó cảm giác như mình hòa quyện với Ichika, mỗi lần cổ nói điều gì mình cũng đồng thanh, lúc đó cũng đã lỡ say mê cái ánh mắt của anh.